Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi


        [215] Trong bầu không khí hạnh phúc ấy, tôi không sao kiềm chế được hành vi bộc lộ mình thầm yêu Thẩm Giai Nghi nữa. Tình yêu quả nhiên là thứ rất nhân bản, không thể lúc nào cũng toàn những kế mưu nghiêm ngặt, thế thì quá ức chế, quá thiếu lành mạnh.
        Có mấy buổi tối liền, tôi vật lộn với các món ăn kỳ quái trong cái nahf bếp mà tôi vốn chẳng quen thuộc gì, sau đó nấu ra mấy thứ chẳng ra làm sao, bỏ vào hộp nhựa, đạp xe mang đến cho Thẩm Giai Nghi ăn đêm. Đôi khi, còn kèm theo cả một bông hoa "tai thỏ" chỉ thuộc về hai chúng tôi nữa.
        Sến vãi ra, nhưng khi một người đàn ông mạnh mẽ tình nguyện sến súa, tôi nghĩ hẳn là phải cảm động lòng người lắm đây?
        "Thẩm Giai Nghi ăn mới lạ đấy, đảm bảo cô ấy đổ mẹ hết đi rồi." Hứa Bác Thuần khịt mũi khinh thường hành động ấy của tôi.
        "Đổ đi cũng chẳng sao, quan trọng là tao có làm, cô ấy có nhận." Tôi cười ngây ngốc.


        [219] Đột nhiên tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi hoảng sợ cực độ, sợ rằng mình sẽ không được phép tiếp tục yêu người con gái này nữa.
        Nếu điều ấy xảy ra, có thể tượng tượng cuộc sống của tôi sẽ như phiến lá rơi xuống mặt sông, mặc dù dập dềnh trên dòng nước chảy róc rách, nhưng vẫn sẽ dần mòn khô héo.


        [224] Có người nói, thời kỳ đẹp nhất của tình yêu, chính là giai đoạn mập mờ không rõ ràng này.
Thăm dò hơi thở của đối phương, dè dặt phân tích tâm ý của người kia, hưởng ứng với thái độ cảnh giác. Mỗi một động tác nhỏ nhặt dường như đều có ý nghĩa, và cũng bắt đầu được gắn cho các ý nghĩa.
        Lúc đi bên nhau, con trai bắt đầu để ý xem con gái có đi ở phía bên trong an toàn hơn không, còn con gái lại không thể không chú ý đến cánh tay cứng đờ của con trai, không biết có phải đang dồn tụ dũng khí để nắm lấy tay mình hay không.
        Con gái bắt đầu nghiện làm trắc nhiệm tâm lý tình yêu, con trai cũng bắt đầu biết giúp con gái xé lớp nylon  bọc ngoài đôi đũa dùng một lần lúc ăn cơm.
        Tất cả những điều ấy, không chỉ vì mình muốn "thể hiện tốt", mà con vì trong lòng mình đã xuất hiện một vị trí, một vị trí chỉ thuộc về một người khác trên trái đất này. Người ấy. Tỷ lệ đó đại khái là khoảng, một trên năm tỷ bảy.


        [233] Từng tập thư từ tỏa ra một thứ mùi cũ kỹ nhưng lại không khó chịu, thật may mắn tôi từng sống trong những năm "vẫn chưa thấy bóng dáng thư điện tử đâu" ấy. Thế giới được cấu tạo từ những câu những chữ trên giấy viết thư, điểm xuyết thêm những hình minh họa chó con, mèo con, không có phông chữ PMingLiu rập khuôn lạnh lẽ, không có những emoticon đầy rẫy khắp nơi, ý nghĩa của tờ giấy viết thư thô vụng đầy ắp hơn nhiều, tất cả đều như những món đồ quý được cẩn thận bưng ra.


        [245] Cô đơn lẻ loi trên tàu hỏa, tôi hận lắm, thề rằng lần sau, thời cơ tỏ tình của mình sẽ không phụ thuộc vào cảnh tượng tự nhiên có thể phản bội mình bất cứ lúc nào kia nữa.
        Tôi sẽ tự làm. Tôi sẽ phóng xe máy lên núi Bát Quái thân quen, lớn tiếng bày tỏ với Thẩm Giai Nghi ngồi đằng sau... tôi sẽ hét lên, hét lên hỏi Thẩm Giai Nghi có đồng ý làm bạn gái tôi không, gào hét lên để tên đại ma vương Số Mệnh cũng hồn siêu phách lạc trước khí thế của tôi.


        [247] Khi yêu đúng người, trên người tao sẽ phát ra ánh sáng mà, ai lại không yêu cái cảm giác vì người yêu mà phát sáng lấp lánh chứ lại?
        Đúng thế, yêu đúng người, toàn thân sẽ phát sáng.