Một buổi chiều đọc Đại gia Gatsby, lòng suy nghĩ thật nhiều. Dù chỉ vỏn
vẹn 250 trang giấy nhỏ nhắn, nhưng Đại gia Gatsby quả là một kiệt tác.
Bối cảnh truyện vào những năm đầu của thế kỉ XX, được nhuốm bởi nhiều
màu sắc khác nhau. Xa hoa có, phù phiếm có, và sau những bữa tiệc tùng
linh đình, hòa lẫn, chìm đắm trong những bản nhạc jazz kinh điển của
thập niên 20s, là một nhân vật bí ẩn, là một người đàn ông cô độc, nắm
trong tay mọi của cải, vật chất giàu sang, nhưng lại không giữ được bàn
tay và trái tim cô gái anh hằng si mê. Vốn là một câu chuyện về niềm hi
vọng, về niềm tin, nhưng lại là một niềm tin mù quáng, say mê lạc lối,
Đại gia Gatsby để lại nhiều day dứt dai dẳng trong tôi hơn hết thảy. Tôi
không rõ lắm tình yêu thuần khiết cháy bỏng của anh, niềm vọng tưởng
anh đặt vào Daisy thật sự là từ đâu, nhưng tôi mơ hồ hiểu anh đã chạy
theo cái gọi là "giấc mơ Mỹ" mông lung ấy.
Điều đầu tiên tôi cảm
nhận về cuốn sách này có lẽ là sự bất mãn. Bất mãn vì nhìn thấy "The
Great Gatsby" đã được dịch ra tiếng Việt là "Đại gia Gatsby". Tôi chắc
nhiều người cũng sẽ có cảm giác bất mãn như tôi thôi. Nhưng chính vì sự
bất mãn đó tôi lại tò mò muốn đọc cuốn sách này thay vì phiên bản
"Gatsby vĩ đại" vì tôi không tin cái tên Trịnh Lữ - dịch giả với những
dòng chữ sâu sắc của "Life of Pi" lại phạm sai lầm như vậy.
Kết quả
đã không làm tôi thất vọng. Đây là một tác phẩm rất hay và có cách dịch
cũng như những chú thích mang đúng tinh thần tác phẩm chuyển tải. "The
Great Gatsby" đã chuyển tải một chân lý vô cùng sâu sắc không chỉ phản
ánh một "thời đại Jazz" của Mỹ mà ở tất cả mọi xã hội :"Mọi tuyên ngôn
về bình đẳng chỉ là giả hiệu, và cái bất bình đẳng tai hại nhất của xã
hội loài người không phải là cái bất bình đẳng về cơ hội, mà là cái bất
bình đẳng về chuẩn mực nhân cách cơ bản".
Và đúng như Trịnh Lữ đã
nhận định về tác giả cũng như tác phẩm "Fitzgerald đã làm cuộc sinh tồn
này hiển lộ đến khủng khiếp, mà cũng khiến cho cái hạt mầm hy vọng dai
dẳng đến lạ thường của hiện hữu phải lộ diện, không phải như một viễn
vông can đảm, mà là đúng như nó vẫn thế. Và ông làm việc ấy với những
con chữ sinh động nhiều tầng nghĩa đầy thi tứ."
"Đại gia Gatsby" là
một cuốn sách mang cho tôi nhiều ám ảnh. Cuối cùng, Gatsby là đại gia
hay vĩ đại? Có lẽ hãy để mỗi người tự đọc và có những cảm nhận cho riêng
mình...
|